“Chinh phục Fanxipan – Nóc nhà Đông Dương” là hành trình thử thách dành cho học viên Trại Đại Bàng sau khóa học. Đó là nơi để mỗi người học cách tự vượt qua chính bản thân mình, học cách đứng dậy sau những khi vấp ngã. Hành trình ấy cũng giống như cuộc đời, giống như công việc kinh doanh chúng ta vẫn đang làm ngoài kia. Sau đây, chúng tôi xin chia sẻ một bài cảm nhận của một bạn trẻ đang bắt đầu ước mơ làm giàu của mình sau khóa học và chuyến đi đầy ý nghĩa ấy.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi buông tay từ bỏ khi mà chỉ cần một chút nỗ lực, sự kiên trì thôi là có thể thành công. Tôi đã vấp ngã bởi những điều tưởng chừng nhỏ nhoi và đơn giản như thế.
Nhưng từ nay, từ nay về sau,điều đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Hoặc là bước tiếp trên con đường mình chọn, hoặc là tự phá hủy mọi thứ mình đã xây dựng, bằng mồ hôi, bằng công sức, thời gian và tiền bạc.
Steve Jobs đã nói “Stay hungry, Stay foolish”- Hãy cứ đam mê, hãy cứ khờ dại. Và tôi tin cái “đam mê, khờ dại” ấy sẽ đưa tôi đến đỉnh vinh quang, đến với con đường hạnh phúc mà mình lựa chọn.
Sau hành trình chinh phục Fanxipan, mọi thứ đã thay đổi trong con người tôi như vậy. Những suy nghĩ về thành công, hạnh phúc, về cuộc đời mỗi người luôn hiện hữu trong tôi.
Đó là một trải nghiệm tuyệt vời và không bao giờ có lần thứ 2. Tôi cùng các học viên Trại Đại Bàng, 27 con người vừa trải qua 5 ngày học tập mệt nhoài cùng nhau xách ba lô và tiến về dãy Hoàng Liên Sơn cao vút.
Chinh phục Fanxipan từng là điều gì đó thực sự lớn lao và xa vời, nhưng giờ đây, nó đã rất gần, ở nơi mà tôi có thể cảm nhận được bằng ánh mắt, bằng đôi tay, bằng chính những bước đi của mình.
Fanxipan không chỉ là câu chuyện của rừng núi, của cảnh đẹp hùng vĩ nước non mình. Đó còn là tình đồng đội, sự sẻ chia, là những giây phút tưởng chừng không còn sức lực, muốn quay về rồi tự nhủ “Mình phải bước tiếp, hoặc là đi, hoặc là nằm chết giữa núi rừng này”, là bài học sâu sắc về lòng kiên trì và sự quyết tâm. Thực lòng, tôi không cảm thấy rằng lên tới đỉnh Fanxipan là một điều lớn lao hay quá đỗi tự hào mà mình đã làm được. Không có bất kì một bức ảnh nào chụp riêng tôi khi lên tới đỉnh núi. Đơn giản, tôi không chỉ đi bằng đôi chân, trái tim, khối óc của mình, tôi còn có những đôi chân khác, những trái tim ấm áp khác.
Tôi không thể lên tới đỉnh núi ấy nếu đi một mình và không có sự giúp đỡ, những cánh tay đưa ra, những lời động viên từ các anh chị trong đoàn. Chia nhau từng miếng bánh, ngụm nước, dắt tay nhau đi qua những đoạn đường nguy hiểm, những điều đó chỉ có thể có trong một tiinh thần đồng đội không gì thay thế, từ những cánh chim đại bàng đầy sức mạnh và tình yêu.
Lúc mỏi mệt nhất, anh Thành đã động viên tôi “Bước tiếp đi em, em làm được. Nếu không chúng ta sẽ phải đi đêm trong rừng đấy!”, hay khi trời còn sáng sớm tinh mơ lạnh giá giữa sườn núi, Anh Long nhắc nhở
“Mày không đeo chụp tai vào cho ấm à”, cũng có khi là lời động viên của Anh Hà “Nhóc con, thế mà giỏi, anh tưởng mày yếu đuối và không làm được cơ”. Đó là những tình cảm, những lời nói rất thật, xuất phát từ chính trái tim thương yêu, đầy quan tâm chia sẻ từ từng thành viên trong đoàn. Mỗi người đến từ những vùng miền khác nhau, có quan điểm sống, tính cách và tuổi tác khác nhau, nhưng đến đây, tất cả là một, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Nhưng chinh phục Fanxipan còn là câu chuyện của bản lĩnh, ý chí, sự kiên trì của mỗi cá nhân. Cũng giống như khi bạn làm việc, thành công luôn đến từ hai phía: tập thể những người đồng hành, ủng hộ và chính từ sự nỗ lực của bạn. Còn nhớ lúc một mình đi giữa núi rừng khi mặt trời đã tắt nắng, xung quanh là màn đêm bao phủ, một chút cảm giác sợ hãi len lỏi. Nhưng cuối cùng, tôi đã tự nhủ “Cứ đi thôi, người ta đi đã thành đường, mình chỉ việc bước tiếp. Nếu không phải đường lên đỉnh Fanxipan thì cũng là đường mà người dân bản đia đi. Có lối đi ắt có con người, dù không tới đúng đích cũng chẳng lo chết”. Và bàn chân cứ thể bước đi, không ngần ngại hay sợ hãi.
Buổi sáng sớm, chúng tôi tiếp tục hành trình chinh phục nóc nhà Đông Dương trong cái lạnh buốt giá. Thực sự cảm giác rất tuyệt vời. Khi bình minh chưa lên, đứng trên sườn núi và ngắm nhìn đất trời, một khung cảnh đẹp vô cùng. Phía dưới là ánh đèn từ Sapa, bên trên, vầng trăng nằm len lỏi giữa rặng cây rừng, giữa bầu trời sáng đầy sao. Khi mặt trời xuất hiện, tất cả chúng tôi như đang đứng giữa mây trời bồng bềnh và những ngọn núi hùng vĩ. Mọi thứ thật kì diệu! Nhưng hạnh phúc hơn là 27 con người cùng nhau tận hưởng cảm giác chinh phục Fanxipan, vượt qua những khó khăn, thời tiết lạnh giá, vượt qua chính bản thân mình.
“Vì chúng ta là Đại bàng”-có ai đó đã nói như thế! Phải, đã là Đại bàng thì có gì không thể vượt qua? Là đại
bàng thì luôn ngập tràn sức mạnh.
Song Fanxipan không chỉ có nụ cười, những niềm vui. Với tôi hành trình này đầy nỗi trăn trở. Tôi đi tìm một con đường với rừng già và đá cheo leo. Tôi đi tìm những đứa trẻ người Mông ngây thơ và chăm chỉ học hành. Tôi đi tìm đồng bào mình sống đầy đủ và không vất vả. Nhưng có lẽ mọi thứ không dễ dàng đến thế.
Fanxipan đang bị xẻ đôi để làm cáp treo. Tiếng máy, tiếng mìn nổ đá vang vọng giũa núi rừng thay vì tiếngchim kêu vượn hót. Tôi dáo dác tìm những cây rừng cổ thụ nhưng tìm hoài chẳng thấy. Lửa đã thiêu rụi chúng vào một ngày nào đó trước đây. Đồng bào mình trên vai cõng những bao xi măng, những gánh hàng nặng trĩu đi từ chân núi vượt qua dốc đá. Nhưng dù họ có kiếm được vài trăm nghìn, thậm chí tiền triệu mỗi ngày, tại sao cuộc sống của họ vẫn không thay đổi là bao? Có thực sự, với đồng bào mình, có tiền là sung sướng? Không hẳn thế, ngoài giá trị vật chất ra, họ cần thêm nhiều kiến thức hơn nữa, cần thoát khỏi xã hội thu nhỏ bao năm qua chỉ quẩn quanh bên bản làng, thị trấn. …
Hành trình chinh phục Fanxipan là câu chuyện đầy ý nghĩa khó có thể gặp lại trong cuộc đời, giống như một bản nhạc với nốt thăng trầm, lúc vui tươi rộn rã, lúc nhẹ nhàng da diết. Ở nơi đó, tôi được là một cánh chim bay không mỏi giữa những cánh chim đại bàng đầy năng lượng và mạnh mẽ. Ở nơi đó, tôi được cảm nhận rõ hơn bao giờ hết tình yêu thương giữa con người với nhau, cả những nỗ lực không mệt mỏi để vươt qua chính mình. Tôi có thể cười và chào hỏi với những người xa lạ, từ miền xuôi đến miền ngược, từ miền bắc đến miền nam mà không hề lo ngại. Đặc biệt, tôi được gặp những người đồng hành tuyệt vời, được truyền lửa và nhiệt huyết từ một con người đặc biêt-người thầy của chúng tôi – Phạm Thành Long. Và giờ đây, có thứ gì đó rất khác đang cháy lên mạnh mẽ trong tôi từ chuyến đi ấy.
Ai đó đã từng hỏi tôi “Em là một chiến binh có phải không?”. Không, tôi không phải là một chiến binh, tôi chỉ là tôi thôi, mang trong mình tinh thần của chiến binh, sức mạnh của đại bàng. Hãy cứ gọi tôi là một cô gái tuổi 24, đôi lúc mộng mơ hái hoa rừng và hát vu vơ, đôi lúc khóc nhè vì nhớ mẹ, nhưng cũng là một con người đầy ước mơ, hoài bão và lí tưởng. Tôi tin rằng mình sẽ bay cao như những cánh chim đại bàng ngoài bầu trời rộng lớn kia, sẽ truyền niềm tin, sức mạnh đến với những người khác, giống như cái cách mà người Thầy Phạm Thành Long của tôi đã làm.