Tự do tài chính không phải là có nhiều tiền để tiêu xài, mà là có đủ tài sản để tiền làm việc thay bạn. Nhưng trong thế giới hiện đại, hầu hết mọi người đều chạy theo tiêu sản thay vì tích lũy tài sản.
Họ mua xe hơi trước khi mua nhà. Họ mua điện thoại mới trước khi có dòng tiền ổn định. Họ vay nợ để sống sang chảnh, rồi lại còng lưng trả nợ. Và rồi, họ chìm trong áp lực tài chính, lúc nào cũng phải kiếm tiền để nuôi những thứ họ từng nghĩ là tài sản.
Câu chuyện hôm nay không chỉ nói về một chiếc xe hơi, mà còn là bài học về cách tư duy tài chính đúng đắn. Nó bắt đầu tại một quán trà nhỏ, ở Golmud, Tây Tạng, nơi một doanh nhân trẻ đang đứng trước một quyết định tài chính sai lầm…
Giấc Mơ Về Một Chiếc Xe
Gió lạnh quét qua những con đường vắng vẻ của thành phố cao nguyên, nơi những doanh nhân mạo hiểm thường chỉ ghé qua trên hành trình khám phá một điều gì đó lớn hơn chính họ. Một quán trà nhỏ nằm nép mình trong góc phố, ánh đèn vàng hắt lên tấm bảng cũ kỹ: “Lối Vào”. Không ai biết quán này mở từ bao giờ, chỉ biết rằng những ai từng vào đây đều mang theo một câu chuyện, và rời đi với một sự thay đổi.
Không ai biết quán này mở từ bao giờ, chỉ biết rằng những ai từng vào đây đều mang theo một câu chuyện, và rời đi với một sự thay đổi.
Bên trong, một người đàn ông khoác áo đỏ, đầu trọc, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, nhấp từng ngụm trà như thể thời gian chẳng còn quan trọng nữa – Chính hắng – Gã Ăn Mày Giàu Có.
Trước mặt gã là một doanh nhân trẻ, mắt sáng nhưng đôi tay run rẩy.
Trên bàn, một tập hồ sơ ngân hàng và hình ảnh của một chiếc Mercedes C200. Giấc mơ của anh ta.
“Thầy, em phải có chiếc xe này,” doanh nhân nói, giọng đầy quyết tâm. “Em đã lên kế hoạch thu nhập 100 triệu mỗi tháng trong vòng 10 tháng tới. Khi đó, em sẽ có đủ tiền để mua nó.”
Gã nhìn anh ta một lúc lâu, rồi bật cười: “Cậu muốn có một chiếc xe để làm gì?” “Để chứng tỏ với gia đình, với bạn bè. Để họ biết em đã thành công. Để em cảm thấy sung sướng.”
Gã nhấc tách trà, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhóc, chiếc áo không làm nên thầy tu. Và chiếc xe không làm nên doanh nhân.”
Sai Lầm Xương Máu Của Kẻ Kiếm Tiền Trẻ Tuổi
“Cậu biết không,” gã tiếp tục, ánh mắt chợt xa xăm. “Ngày xưa, ta cũng từng là một gã luật sư trẻ tuổi, đầy tham vọng và kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cái tôi của ta quá lớn. Có một ngày, ta nhìn thấy một người bạn của mình lái chiếc Mazda 6 MC mới tinh, ta cảm thấy… bị đe dọa.”
Gã cười nhạt. “Thế là ta điên cuồng kiếm tiền, rút hết tiền từ chứng khoán, vay ngân hàng, xin thêm một khoản từ gia đình, và rồi… ta có một chiếc xe đẹp hơn hắn.”
Doanh nhân trẻ ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
“Nhưng cậu biết gì không?” Gã hạ giọng. “Ta đã trả một cái giá quá đắt. Ta bị mắc kẹt. Tiền kiếm được đều đổ vào trả góp, phí bảo dưỡng, xăng xe, bảo hiểm. Mỗi tháng, ta mất gần 50 triệu chỉ để giữ chiếc xe chạy. Và điều tệ nhất? Khi ta lái nó về quê, khoe khoang với gia đình, họ nhìn nó với sự ngưỡng mộ… nhưng một tuần sau, chẳng ai quan tâm nữa.”
“Và rồi sao?” Doanh nhân trẻ hỏi.
“Rồi ta nhận ra một sự thật cay đắng.” Gã nhấp một ngụm trà. “Chiếc xe không làm ta giàu hơn. Nó chỉ làm ta nghèo hơn.”
Công Thức Mua Xe Mà Không Bị Xe Mua Mình
Gã cầm cây bút, vẽ lên mặt bàn đầy bụi một sơ đồ đơn giản.
“Cậu có 300 triệu?”
“Dạ không. Em chỉ có 50 triệu.”
“Vậy cậu định vay cả 1,5 tỷ?”
“…Dạ.”
Gã gõ nhẹ lên bàn: “Nguyên tắc của ta rất đơn giản: Nếu tài sản của cậu chưa đạt ít nhất 3 tỷ, thì đừng nghĩ đến chuyện mua xe.”
“Vì sao?” Gã nghiêng người về phía trước. “Vì mỗi tháng cậu sẽ mất ít nhất 50 triệu để vận hành nó. Mà quy tắc của ta là chỉ dùng 10% thu nhập để trả cho những thứ tiêu sản. Nghĩa là cậu phải kiếm ít nhất 500 triệu mỗi tháng, liên tục, thì mới có thể mua xe mà không bị nó nuốt chửng.”
Doanh nhân trẻ nhíu mày. “Nhưng… vậy làm sao em có xe mà không phải đợi quá lâu?”
Gã cười. “Cậu đang hỏi đúng câu hỏi rồi đấy.”
Chiến Lược “Để Xe Kiếm Tiền Cho Mình”
“Cậu không mua xe để khoe khoang. Cậu mua xe để nó phục vụ cậu.”
Gã vẽ tiếp một sơ đồ.
a. Hãy kiếm tiền trước bằng cách sử dụng đòn bẩy tài chính hợp lý.
Không vay để mua xe. Vay để đầu tư vào tài sản sinh ra dòng tiền.
Khi tài sản ấy tạo ra đủ 50 triệu mỗi tháng, lúc đó hãy nghĩ đến việc mua xe.
b. Dùng chính chiếc xe để kiếm tiền.
Nếu cậu thực sự cần nó, hãy biến nó thành công cụ kiếm tiền, không phải tiêu sản.
Ví dụ: Cho thuê vào những ngày không dùng. Dùng nó để tăng uy tín trong các giao dịch lớn. Tạo ra nội dung, video, trải nghiệm liên quan đến chiếc xe.
c. Học cách nhìn xa hơn.
Mua xe không phải là đích đến.
Đích đến của cậu không phải là chiếc Mercedes.
Đích đến của cậu là tự do tài chính.
Doanh nhân trẻ thở dài: “Vậy là em đang đi sai hướng?”
Gã mỉm cười: “Không sai, chỉ là chưa đủ thông minh.”
Đọc thêm Mua xe trả góp? – Công thức quản lý tiền bạc và sai lầm xương máu của Phạm Thành Long hồi trẻ tại đây
Cuộc Chơi Thực Sự Không Nằm Ở Chiếc Xe
Một cơn gió lạnh lùa vào quán trà. Gã đứng dậy, khoác lại chiếc áo đỏ bạc màu, đôi mắt sâu thẳm như đã nhìn thấy tất cả.
“Nghe này, nhóc,” gã nói, giọng trầm lại. “Nếu cậu muốn được tôn trọng, hãy xây dựng giá trị thật sự. Một chiếc xe không làm cậu vĩ đại. Nhưng tư duy đúng có thể làm điều đó.”
Gã đặt một tấm danh thiếp xuống bàn. Không có số điện thoại, không có địa chỉ, chỉ có một dòng chữ:
“Hãy làm cho tiền làm việc cho cậu, trước khi cậu làm việc cho tiền.”
Doanh nhân trẻ cầm tấm danh thiếp lên, định nói gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, gã đã biến mất.
Chỉ còn lại một tách trà cạn, một bài học xương máu về tiền bạc, và một con đường dài phía trước.
Lời Kết: Bài Học Từ Tây Tạng
Chiếc xe không làm nên doanh nhân. Tư duy tài chính mới làm nên doanh nhân.
Đừng mua tiêu sản trước khi có tài sản tạo ra đủ dòng tiền nuôi nó.
Mục tiêu không phải là có xe. Mục tiêu là tự do tài chính.
Hãy nhớ: Gã Ăn Mày Giàu Có không bao giờ khoe khoang tài sản. Vì tài sản lớn nhất của hắn… là trí tuệ.
Đăng ký tham gia ngay khóa học ĐÁNH THỨC SỰ GIÀU CÓ – nơi bạn sẽ được hướng dẫn từng bước để tạo ra tài sản thực sự, chứ không phải rơi vào bẫy tiêu sản!
Đọc tiếp Câu Chuyện 35: Gã Ăn Mày Giàu Có và Bác Sĩ Ngọc: Phỉ Báng Sự Sợ Hãi và Cách Vượt Qua Nỗi Sợ tại đây