hành trình tây tạng ngày 10 - ngày của những bài học

Tây Tạng Ngày 10: Ngày Dài Của Những Thử Thách, Bài Học Và Trưởng Thành

Tây Tạng, 6 giờ sáng. Tôi tỉnh dậy giữa cái lạnh cắt da của cao nguyên. Nhiệt độ ngoài trời lúc này là -4°C, nhưng tôi biết đây không phải là điều khó khăn duy nhất mà đoàn Eagle Caravan sẽ phải đối mặt trong ngày hôm nay.

Tôi kéo chiếc áo giữ nhiệt lại chặt hơn, bước ra ngoài. Không gian vắng lặng, chỉ có hơi thở trắng xóa trong không khí buốt giá. Tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh táo hoàn toàn. Hôm nay không phải một ngày bình thường. Hôm nay là một ngày dài, một ngày thử thách, những bài học và sự trưởng thành, một ngày không dành cho những kẻ chậm chạp hay thiếu chuẩn bị.

Lập Kế Hoạch – Mọi Thứ Phải Được Tính Toán Tỉ Mỉ Trước Khi Xuất Phát

Tôi mở bản đồ hành trình, rà soát lại lộ trình của ngày hôm nay. Mục tiêu là đến Ranwu, nhưng tôi biết rằng kế hoạch chỉ là lý thuyết – thực tế sẽ khác xa. Những con đèo cao, những khúc cua hiểm trở, những chặng đường xấu sẽ là thử thách lớn nhất mà đoàn phải đối mặt.

Thông thường, chúng tôi xuất phát vào 9 giờ sáng. Nhưng hôm nay, tôi quyết định đi sớm hơn một tiếng. Không phải vì chúng tôi sợ hãi trước thử thách, mà bởi vì tôi biết rõ: hành trình hôm nay không dành cho những ai lơ là, không dành cho những kẻ chậm trễ.

Kỷ luật của đoàn Eagle Caravan là phải có mặt bên xe trước 15 phút và lên xe trước ít nhất 5 phút. Tôi không bao giờ thỏa hiệp với sự chậm trễ. Ở những hành trình như thế này, sự chậm trễ không chỉ là mất thời gian – nó có thể khiến chúng tôi mắc kẹt giữa núi tuyết khi trời tối, có thể làm lỡ mất những cơ hội ghi hình quý giá, có thể khiến cả đoàn gặp rủi ro vì thiếu chuẩn bị.

Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ góc quay nào. Mọi thứ phải được ghi lại một cách hoàn hảo nhất, vì đây không chỉ là một chuyến đi – đây là một chứng tích của những con người dám đối mặt với thử thách, những người không chấp nhận một cuộc sống tầm thường.

hành trình tây tạng ngày 10 - ngày của những bài học
Hôm nay là một ngày dài, một ngày thử thách, một ngày không dành cho những kẻ chậm chạp hay thiếu chuẩn bị.

Sẵn Sàng Khởi Hành – Không Có Chỗ Cho Sai Lầm

7h30, tôi bắt đầu đi kiểm tra từng xe. Áp suất lốp, hệ thống phanh, dầu nhớt, nước làm mát – tất cả phải đạt trạng thái hoàn hảo. Tôi biết hôm nay sẽ là một ngày dài, và một chiếc xe gặp sự cố có thể khiến cả đoàn chậm lại hàng giờ đồng hồ.

Tôi kiểm tra bộ dụng cụ cứu hộ. Chúng tôi chỉ mang một lốp dự phòng, mặc dù tôi đã đề nghị mang sáu lốp. Nhưng với không gian có hạn, đây là điều tốt nhất chúng tôi có thể làm. Tôi chỉ hy vọng rằng hôm nay, không chiếc xe nào phải dừng lại vì lốp.

7h45, tất cả mọi người đã có mặt bên xe. Mọi người đã quen với kỷ luật nghiêm ngặt của tôi, và tôi hài lòng khi thấy không ai dám chậm trễ. Mọi ánh mắt đều hướng về phía trước, đầy sự háo hức nhưng cũng có chút hồi hộp. Tôi biết, ai cũng cảm nhận được rằng hôm nay sẽ không phải một ngày bình thường.

8h00 – Động cơ đồng loạt khởi động, tiếng rền vang giữa không gian yên tĩnh của buổi sáng. Tôi nhìn đồng hồ, bật bộ đàm, giọng nói vang lên trong không khí se lạnh:

“Xuất phát.”

 Những chiếc xe lần lượt lăn bánh, ánh đèn pha dần tắt khi mặt trời bắt đầu vươn lên từ dãy núi xa xa. Hôm nay, chúng tôi sẽ không chỉ chinh phục những con đường, mà còn chinh phục chính mình.

11h00 – Va Chạm Bất Ngờ Và Hành Trình Trở Lại Đồn Cảnh Sát

Đoàn xe lăn bánh ổn định, mọi thứ dường như đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Những con đường Tây Tạng trải dài trước mắt, hùng vĩ, hoang sơ, và đầy thách thức. Chúng tôi đang tiến vào một trong những cung đường thử thách nhất của hành trình, khi bất ngờ một tình huống xảy ra khiến cả đoàn phải dừng lại.

Một chiếc xe tải địa phương đột ngột rẽ trái mà không bật tín hiệu xi-nhan, va chạm trực tiếp với xe dẫn đoàn của chúng tôi.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sững lại. Không ai bị thương, nhưng xe của chúng tôi và xe tải đều bị hư hỏng nhẹ. Đó không phải một cú đâm mạnh, nhưng đủ để khiến cả hai xe phải dừng lại giữa đường. Một va chạm không đáng có, nhưng cũng không thể tránh khỏi khi lái xe trên những cung đường Tây Tạng đầy bất ngờ.

Tôi nhanh chóng xuống xe, quan sát tình hình. Chiếc xe tải địa phương đỗ chếch một góc, tài xế bước xuống với vẻ mặt không mấy bối rối. Dường như đây không phải lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống như thế này.

Cảnh sát Tây Tạng xuất hiện chỉ sau vài phút. Nhưng khi chúng tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh chóng, thì câu trả lời từ phía cảnh sát khiến chúng tôi nhận ra rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu của một bài học lớn.

  “Chúng tôi không thể xử lý vụ việc tại đây. Xe của các bạn là biển số nước ngoài. Các bạn phải quay về đồn cảnh sát cách đây 3km để giải quyết.”

Tôi thở dài, hiểu rằng một khi đã liên quan đến cảnh sát, thời gian sẽ không còn thuộc về chúng tôi nữa. Tây Tạng không phải nơi bạn có thể mặc cả với thời gian, đặc biệt khi liên quan đến giao thông.

Không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi quay xe, đi chậm rãi về đồn cảnh sát. Một kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo lại bị gián đoạn ngay khi hành trình vừa mới bắt đầu. Nhưng nếu có một điều tôi đã học được trong những chuyến đi, thì đó là: mọi thử thách đều có lý do của nó.

14h15 – Giải Quyết Xong, Bài Học Về Hệ Thống Giao Thông Trung Quốc Và Tây Tạng

Sau hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ tại đồn cảnh sát, cuối cùng chúng tôi cũng giải quyết xong vụ việc. Một va chạm nhỏ, nhưng đàm phán lại không hề đơn giản.

Ở Trung Quốc và Tây Tạng, cách xử lý tai nạn giao thông hoàn toàn khác so với những gì chúng tôi quen thuộc.

Đầu tiên, cảnh sát không trực tiếp quyết định ai đúng ai sai. Họ chỉ đóng vai trò trung gian, lắng nghe cả hai bên và để chúng tôi tự thỏa thuận với nhau. Nếu không có sự đồng thuận, vụ việc có thể kéo dài hàng giờ, thậm chí cả ngày.

Tôi đã từng trải qua nhiều tình huống đàm phán, nhưng lần này là một bài học hoàn toàn mới. Người lái xe tải địa phương khăng khăng rằng họ không có lỗi, dù bằng chứng từ camera hành trình của chúng tôi cho thấy rõ ràng xe tải đã rẽ mà không có tín hiệu. Khi chúng tôi trình bằng chứng, người lái xe địa phương dường như thay đổi thái độ.

Nhưng ngay cả khi họ đã thấy bằng chứng rõ ràng, họ cũng không lập tức nhận lỗi. Tôi hiểu rằng trong văn hóa giao thông ở Trung Quốc và Tây Tạng, không ai muốn nhận sai ngay lập tức. Đàm phán là một phần tất yếu của quá trình. Không ai nóng nảy, không ai cãi vã, nhưng cuộc thương lượng kéo dài gần 3 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, chúng tôi đạt được thỏa thuận: mỗi bên tự chịu trách nhiệm sửa chữa xe của mình.

Không có ai phải bồi thường, không có ai bị giữ lại. Một kết thúc công bằng cho cả hai bên. Nhưng tôi biết rằng nếu chúng tôi không có camera hành trình, câu chuyện đã có thể đi theo một hướng rất khác. Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn đồng hồ. 14h15. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi đã bị đẩy lùi gần 4 tiếng.

Tôi biết rằng hôm nay, chúng tôi sẽ không thể đến Ranwu như dự định. Nhưng thay vì thất vọng, tôi nghĩ đến bài học mà chúng tôi vừa có được – một bài học không có trong bất kỳ kế hoạch nào. Tôi bật bộ đàm, giọng nói dứt khoát vang lên giữa không gian im lặng: “Mọi thứ đã xong. Lên xe, tiếp tục hành trình.”

14h50 – Một Bữa Ăn Đầy Ấm Áp Và Sự Thấu Hiểu

Chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ, không khí trong quán ăn vẫn còn sự trầm lắng sau một buổi sáng đầy thử thách. Chúng tôi vừa ngồi xuống, chưa kịp gọi món thì một giọng nói đanh thép vang lên từ bên ngoài, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng.
“Mẹ! Tại sao mẹ mở cửa? Hôm nay là Tết!” Anh xuất hiện nơi khung cửa, ánh mắt phẫn nộ, chất vấn mẹ vì phục vụ khách vào ngày lễ. Không gian trở nên ngột ngạt khi anh tiến đến, bày tỏ sự bất bình vì mẹ đã làm việc suốt cả năm.
Tôi bước đến gần, cúi nhẹ đầu tỏ ý tôn trọng, nhờ phiên dịch viên giải thích: “Nếu điều này khiến gia đình khó xử, chúng tôi có thể rời đi.” Chàng trai đáp: “Mẹ tôi đã làm việc cả năm, hôm nay là ngày nghỉ.” Đó không phải sự ích kỷ, mà là lòng hiếu thảo. Tôi mỉm cười, vỗ vai anh đầy thấu hiểu. Khoảnh khắc bắt tay giữa hai người giúp bầu không khí dịu lại, sự căng thẳng dần tan biến.
Người mẹ mỉm cười, mang ra những món ăn có sẵn. Dù đơn giản, bữa ăn này chứa đựng sự thấu hiểu và lòng hiếu khách. Người con trai lặng lẽ quan sát, ánh mắt đã dịu hơn. Chúng tôi tận hưởng khoảnh khắc bình yên, nhận ra rằng một cuộc xung đột có thể hóa giải bằng sự tôn trọng và chân thành.

Chúng tôi không đòi hỏi một bữa ăn nấu mới. Chỉ cần những gì có sẵn. Người mẹ mỉm cười, gật đầu, rồi bước vào trong. Bữa ăn là những món ăn còn lại từ những ngày trước đó – đùi gà, cánh gà, chân giò, bánh bao đã được nấu sẵn.

Đây không phải một bữa ăn thịnh soạn, nhưng nó là một bữa ăn của sự thấu hiểu, của lòng hiếu khách, của một cuộc xung đột đã được hóa giải bằng những cái vỗ vai, những cái bắt tay và nụ cười.

Tôi nhìn người con trai, lúc này đã không còn căng thẳng như trước. Anh ta nhìn chúng tôi ăn, lặng lẽ gật đầu, có lẽ trong lòng anh đã chấp nhận sự hiện diện của chúng tôi trong ngày hôm nay.

Tôi nâng đũa, cầm miếng bánh bao nóng hổi trên tay. Giữa một ngày dài với những thử thách không ngừng, đây là một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

Không ai trong đoàn nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ tập trung vào bữa ăn, vào sự may mắn khi có một bữa ăn nóng giữa nơi xa lạ này, vào những gì chúng tôi đã học được từ cuộc gặp gỡ tưởng chừng như căng thẳng nhưng lại kết thúc bằng sự thấu hiểu.

15h10 – Chụp Ảnh Lưu Niệm Trước Cửa Đồn Cảnh Sát

Sau khi ăn xong, chúng tôi đứng dậy, cúi đầu cảm ơn người mẹ và người con trai. Lúc này, anh ta đã hoàn toàn thư giãn, thậm chí còn nở nụ cười chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, chúng tôi quyết định chụp một tấm ảnh lưu niệm ngay trước cửa đồn cảnh sát, nơi đã giam giữ chúng tôi gần bốn tiếng vào buổi sáng nay. Một bức ảnh đánh dấu một ngày đầy những điều không mong đợi, nhưng cũng là một ngày mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

Máy ảnh bấm một lần, rồi hai lần. Những khuôn mặt mỉm cười, những đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ.

Tôi nhìn đồng hồ, kim đã chỉ 15h15. Tôi bật bộ đàm, giọng nói vang lên trong không gian cao nguyên lạnh giá:

“Lên xe. Tiếp tục hành trình.”

Cánh cửa xe đóng lại, động cơ rền vang một lần nữa. Bánh xe lăn bánh, đưa chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, về những thử thách mới đang chờ đợi.

15h30 – Xe Số 2 Xịt Lốp, Cuộc Chạy Đua Với Áp Suất Không Khí

Tôi đang lái xe số 1, ở cuối đoàn. Tầm nhìn của tôi bao quát được toàn bộ đội hình phía trước, nhưng mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ, không có gì bất thường. Đoàn xe tiếp tục băng qua những cung đường đầy thử thách, giữ tốc độ ổn định, từng chiếc một nối đuôi nhau như một đoàn rắn thép lặng lẽ bò qua những dãy núi hùng vĩ của Tây Tạng.

Và rồi, bộ đàm vang lên một tín hiệu khẩn cấp.

“Xe số 2 đang gặp vấn đề! Tôi nghĩ xe bị xịt lốp!”

Tôi lập tức đảo mắt nhìn về phía trước. Xe số 2 đang dẫn đầu đoàn. Nó bắt đầu giảm tốc, chệch khỏi làn đường một chút rồi dừng hẳn. Không có tiếng nổ lốp, nhưng điều này không có nghĩa là vấn đề nhỏ.

Tôi nhanh chóng bật bộ đàm, ra lệnh cho cả đoàn giữ vị trí an toàn. Không ai di chuyển. Không ai được vượt lên.

Tôi dừng xe bên lề, mở cửa, lao ra ngoài, mặc cho cái lạnh -4 độ lập tức tấn công toàn bộ cơ thể. Tôi biết mình phải nhanh, nhưng không thể vội vàng. Ở độ cao này, mỗi bước đi vội là một bước tiến gần đến kiệt sức.

15h32 – Cuộc Chạy Đua Giữa Địa Hình Khắc Nghiệt

Tôi không thể quay lại xe để lấy đồ nghề. Tôi biết điều đó ngay khi bước ra ngoài. Chạy nhanh là điều không thể – mỗi bước đi nhanh ở độ cao này sẽ khiến phổi như bị bóp nghẹt.

Trong tích tắc, tôi quyết định. Tôi với theo con dao nhíp đa năng trong túi, vớ lấy chiếc tô vít. Tôi biết những thứ khác đã có sẵn trên xe số 2, nhưng nếu không có dao nhíp và tô vít, tôi không thể làm gì.

Bước đi đầu tiên – tôi cảm nhận ngay sự khác biệt.

Không khí quá loãng. Mỗi hơi thở là một sự gắng sức. Trái tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng tôi không thể để bản thân mất kiểm soát.

Tôi chậm rãi nhưng chắc chắn tiến về phía xe số 2, từng bước, từng bước. Tôi có thể thấy đội ngũ trên xe đang loay hoay kiểm tra, nhưng tôi biết không ai trong họ có kinh nghiệm xử lý lốp như tôi.

Tôi biết mình không còn thời gian để lãng phí. Cơ thể tôi muốn di chuyển nhanh hơn, nhưng tôi không thể để bản thân kiệt sức trước khi đến nơi.

15h40 – Xử Lý Lốp, Cuộc Chiến Với Chất Liệu Không Hoàn Hảo

Tôi nhanh chóng lấy vít vá lốp, vít chặt vào chỗ thủng. Nhưng khi siết vít vào, tôi nhận ra ngay một vấn đề nghiêm trọng: Lớp keo silicon của vít không đủ tốt.

Tôi thử xoay vít thật chặt, đẩy mạnh lớp keo silicon xuống sâu hơn, nhưng nó không bám chắc như tôi mong đợi. Tôi biết, nếu chúng tôi tiếp tục di chuyển, lốp có thể xì hơi bất cứ lúc nào. Nhưng chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

Một người trong đoàn lấy thiết bị đo áp suất, kiểm tra. Không hoàn hảo, nhưng lốp vẫn đủ căng để tiếp tục.

Tôi chui hẳn xuống gầm xe, kiểm tra lại tất cả. Không thể để một sai sót nào tồn tại. Tôi đảm bảo không còn vật thể nào găm vào lốp, kiểm tra lại độ chắc chắn của vít vá. Sau đúng 10 phút, tôi chui ra khỏi gầm xe, thở ra một hơi dài.

“Xe số 2 có thể tiếp tục di chuyển. Nhưng đi chậm và theo dõi áp suất liên tục.”

Tôi nhìn quanh. Cả đoàn đều đang nín thở quan sát, rồi vỡ òa trong sự nhẹ nhõm.

hành trình không dành cho tất cả
Tôi không phải là một thợ sửa xe, nhưng tôi là người không bao giờ đứng nhìn mà không hành động.

15h50 – Tiếp Tục Hành Trình

Tôi lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu. Cái lạnh của Tây Tạng như cắt vào phổi, nhưng tôi không quan tâm. Chiếc xe vẫn còn lăn bánh. Đoàn vẫn tiếp tục tiến lên.

Tôi không phải là một thợ sửa xe.
Tôi không phải là một kỹ thuật viên lốp.
Tôi chỉ là một người dẫn đầu, nhưng một người dẫn đầu thì không bao giờ để đoàn mình bị mắc kẹt.

Tôi vỗ nhẹ vào nóc xe số 2, gật đầu với tài xế. “Lên xe. Chúng ta đi tiếp.”

Tôi quay về xe số 1, lên ghế lái, đóng cửa lại. Bàn tay tôi vẫn còn tê dại vì lạnh, nhưng tôi biết một điều: chúng tôi lại vừa vượt qua thêm một thử thách.

17h00 – Chinh Phục Đỉnh Đèo 5.230m: Hào Hứng, Choáng Váng, Và Cảm Giác Vỡ Òa

Gió gào thét bên ngoài kính xe, từng cơn gió lạnh lẽo quất vào thân xe như muốn kiểm tra xem chúng tôi có thực sự đủ bản lĩnh để tiếp tục hay không. Chúng tôi đang dần tiến đến độ cao 5.230m, nơi mà ngay cả không khí cũng trở thành thử thách.

Tôi siết chặt vô lăng, cảm nhận rõ từng cú rung nhẹ khi xe chạy trên mặt đường gồ ghề. Không khí bắt đầu trở nên mỏng hơn, áp suất giảm mạnh khiến từng hơi thở trở nên nặng nề. Phổi tôi như đang phải làm việc gấp đôi để hút từng chút oxy hiếm hoi còn lại trong không khí loãng.

Đầu tôi bắt đầu nhức nhối. Một cơn đau âm ỉ lan từ trán xuống gáy, rồi từ từ lan ra toàn bộ hộp sọ. Cảm giác này không phải do mệt mỏi thông thường – đây là dấu hiệu của việc cơ thể đang phản ứng với độ cao.

Mắt tôi cay xè, nước mắt cứ trào ra theo phản xạ. Tôi chớp mắt liên tục nhưng không thể ngăn được cảm giác rát bỏng trong giác mạc. Cơn đau đầu, sự mệt mỏi, cảm giác buồn nôn dâng lên, nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi không thể để bản thân yếu đi ngay lúc này.

 Tôi bật bộ đàm, giọng nói rõ ràng nhưng có chút chậm lại hơn bình thường:

“Tất cả xe chú ý – áp suất giảm mạnh, ai có dấu hiệu đau đầu hoặc chóng mặt, hãy uống nước ngay và thở đều. Chúng ta sắp đến nơi.”

17h15 – Bước Ra Khỏi Xe, Cảm Giác Như Chiến Thắng Cả Thế Giới

Xe lăn bánh chậm lại. Tôi biết chúng tôi đã chạm đến đỉnh đèo.

Tôi nhìn qua kính chắn gió – phía trước là bầu trời Tây Tạng rộng lớn, những dãy núi phủ tuyết trắng xóa kéo dài đến tận chân trời.

Tôi kéo phanh tay, mở cửa xe. Gió lạnh lập tức xộc thẳng vào mặt tôi như một cú đấm, nhưng tôi không quan tâm. Tôi bước ra ngoài, đôi chân hơi loạng choạng khi chạm xuống mặt đất, nhưng tôi đã ở đây. Chúng tôi đã ở đây.

Mọi người trong đoàn cũng lần lượt bước ra, một vài người ôm đầu, một vài người nheo mắt vì ánh sáng chói lóa của mặt trời phản chiếu trên nền tuyết. Chúng tôi ai cũng cảm nhận rõ sự mệt mỏi, nhưng không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Tôi ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh buốt lấp đầy phổi, nhưng thiếu oxy khiến cơ thể tôi không thể hấp thụ được như bình thường. Tôi ho nhẹ, nhưng vẫn cố hít vào thêm một chút nữa – tôi muốn cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc này.

Những chiếc máy ảnh bắt đầu được giơ lên, những chiếc flycam cất cánh, ghi lại những khung hình đáng giá nhất trong cuộc đời.

Tôi bước đến rìa vách đá, phóng tầm mắt ra xa. Khung cảnh trước mặt khiến tôi không thể thốt lên lời.

Đây không phải một đỉnh núi bình thường – đây là điểm cao nhất mà tôi từng đứng.

Không phải ai cũng có thể đến được đây, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh để đi xa đến vậy.

Và ngay lúc này, tôi biết chúng tôi đã chinh phục được một điều vĩ đại.

cả đoàn đã có những trải nghiệm tuyệt vời
Và ngay lúc này, tôi biết chúng tôi đã chinh phục được một điều vĩ đại.

17h45 – Chuẩn Bị Xuống Đèo, Những Bài Học Không Lời

Tôi nhìn đồng hồ. Thời gian không chờ đợi ai. Chúng tôi có thể tận hưởng chiến thắng, nhưng không thể để bản thân chậm trễ.

Từng người một, chúng tôi bước lên xe, đóng cửa lại. Một vài người vẫn còn nhắm mắt, cố gắng giảm bớt cơn đau đầu. Tôi khởi động xe, đặt tay lên vô lăng.

Tôi nhìn vào kính chiếu hậu – đằng sau tôi, những đỉnh núi Tây Tạng vẫn đứng vững, bao la và hùng vĩ. Chúng tôi đã ở đây, chúng tôi đã làm được. Nhưng phía trước, hành trình vẫn còn dài.

Động cơ gầm lên. Bánh xe lăn bánh. Hành trình tiếp tục.

17h15 – Tiếp Tục Hành Trình, Quay Flycam Cảnh Đèo, Vĩnh Biệt Chiếc Flycam Ở Lại Tây Tạng

Bầu trời Tây Tạng rực rỡ những sắc cam cuối ngày khi đoàn xe bắt đầu lăn bánh xuống đèo. Ánh sáng hoàng hôn trải dài trên dãy núi hùng vĩ, phủ lên mọi thứ một vẻ đẹp huyền bí đến nao lòng. Tôi siết chặt vô lăng, theo dõi thật kỹ lộ trình phía trước.

Xe số 9 chạy trước tôi, với DJI 3S đã cất cánh, bay phía trước đoàn để ghi lại toàn cảnh đèo Gamba La. Xe số 3, ngay trước tôi, cũng điều khiển DJI Cinematic 3 Pro, giữ vị trí bay song song, ghi lại cảnh đoàn xe uốn lượn trên cung đường ngoạn mục này. Các action cam gắn trên xe vẫn tiếp tục ghi hình, từng vòng bánh xe lăn trên lớp sỏi đá phản chiếu ánh hoàng hôn đầy mê hoặc.

Tôi quan sát bầu trời qua kính chắn gió, chốc chốc lại liếc vào bộ đàm, lắng nghe từng báo cáo từ phi công. Mọi thứ dường như đang diễn ra hoàn hảo, nhưng rồi, giọng nói từ xe 9 vang lên, cắt ngang sự yên bình ấy.

“Mất tín hiệu với DJI 3S! Không điều khiển được!”

Tôi lập tức nhìn lên bầu trời. Không còn thấy DJI 3S đâu nữa. Trái tim tôi chùng xuống. Tôi đã từng mất một chiếc flycam trên hành trình này, và bây giờ, điều đó lại sắp xảy ra một lần nữa.

Cảm giác nặng nề bủa vây lấy tôi. Tôi biết rõ, đây là một cuộc đua với thời gian. Nếu không tìm thấy nó trong vòng vài phút tới, khi mặt trời lặn hẳn, chúng tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa.

17h30 – Tôi Quyết Định Cử Xe 3 Hỗ Trợ Xe 9 Quay Lại Tìm Flycam

Xe số 3 và xe số 9 nhanh chóng quay đầu, chạy về phía sau, nơi chiếc DJI 3S có thể đã bị rơi xuống một khe núi hay mắc vào vách đá nào đó. Tôi chậm rãi nhấn ga, dẫn đoàn tiến xuống đèo với tốc độ chậm hơn, cố gắng kéo dài thời gian để đội tìm kiếm có thêm cơ hội.

Tôi không muốn bỏ lại nó. Chiếc flycam không chỉ là một thiết bị ghi hình – nó là một phần của hành trình này, một nhân chứng cho những khoảnh khắc không thể lặp lại.

Mỗi phút trôi qua, tôi đều nghe bộ đàm để cập nhật. Tôi biết đội tìm kiếm đang làm mọi cách để tìm lại nó, nhưng tôi cũng biết rằng mặt trời đang lặn nhanh hơn mong đợi.

17h50 – Vĩnh Biệt Chiếc Flycam Thứ Hai Ở Lại Tây Tạng

Xe số 3 và xe số 9 quay trở lại đoàn. Không ai nói gì, nhưng tôi biết tất cả đều cảm nhận được sự tiếc nuối trong không khí.

Tôi lặng lẽ nhìn ra bầu trời, ánh hoàng hôn cuối cùng đang dần tắt. Có lẽ DJI 3S đã rơi vào một khe núi sâu, có lẽ nó đang nằm lại trên một tảng đá nào đó, hoặc có thể nó sẽ mãi mãi trôi nổi giữa những cơn gió của Tây Tạng, như một phần của vùng đất bí ẩn này.

Tôi đã mất nó, nhưng hành trình phải tiếp tục.

tây tạng đã cho tôi những bài học quý giá
Chiếc flycam không chỉ là một thiết bị ghi hình – nó là một phần của hành trình này, một nhân chứng cho những khoảnh khắc không thể lặp lại.

18h00 – Tiếp Tục Lăn Bánh, Cảm Giác Đan Xen Giữa Mất Mát Và Quyết Tâm

Tôi nhấn ga, xe từ từ lao xuống những đoạn cua quanh co. Cả đoàn im lặng hơn thường lệ. Không phải vì ai đó mệt mỏi, mà vì chúng tôi đều biết, một phần của hành trình này đã nằm lại mãi mãi trên vùng đất này.

Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, thấy xe số 9 lặng lẽ chạy phía sau tôi. Tôi biết, phi công điều khiển DJI 3S cũng cảm thấy giống tôi – tiếc nuối, nhưng không thể làm gì khác.

Màn đêm bắt đầu buông xuống. Con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng tôi biết tinh thần của cả đoàn vẫn chưa bao giờ lung lay. Tây Tạng đã thử thách chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn tiến về phía trước, như chính những gì chúng tôi đã luôn làm từ khi bắt đầu hành trình này.

Động cơ gầm lên. Bánh xe tiếp tục lăn. Tây Tạng vẫn chưa dừng lại, và chúng tôi cũng vậy.

19h00 – Dừng Chân, Lên Xe Chạy Tiếp, Phát Hiện Cốp Xe Mở

Bóng tối bắt đầu trùm xuống vùng núi Tây Tạng khi đoàn xe tiếp tục lăn bánh sau sự cố mất DJI 3S. Bầu trời không còn ánh nắng hoàng hôn, chỉ còn lại những dãy núi trập trùng, chìm trong bóng tối đầy bí ẩn. Đèn pha từ đoàn xe rọi xuống mặt đường, tạo thành một dải ánh sáng dài, chiếu xuyên qua màn đêm lạnh lẽo.

Tôi siết nhẹ vô lăng, mắt chăm chú quan sát con đường phía trước. Tây Tạng không bao giờ cho phép sự mất tập trung. Địa hình ở đây có thể thay đổi chỉ sau một đoạn cua, từ mặt đường trải nhựa đến sỏi đá gập ghềnh, từ cung đường rộng lớn đến những đoạn dốc hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua.

Sau một ngày dài với những thử thách liên tiếp, tôi quyết định dừng chân để cả đoàn nghỉ ngơi vài phút. Không ai phản đối. Sự căng thẳng sau những sự cố trước đó đã khiến mọi người cần một chút thời gian để hít thở, để lấy lại tinh thần trước khi tiếp tục con đường dài phía trước.

Xe chầm chậm đỗ lại ven đường, động cơ vẫn chạy, tỏa ra một luồng hơi ấm giữa không khí lạnh cắt da. Mọi người lần lượt mở cửa xe, bước ra ngoài, duỗi người sau một quãng đường dài. Không ai nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ đơn giản đứng đó, tận hưởng một khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi giữa hành trình đầy thử thách.

19h10 – Khởi Hành, Nhưng Một Vấn Đề Nghiêm Trọng Xảy Ra

Tôi kiểm tra nhanh tình trạng xe, đảm bảo rằng không có vấn đề gì trước khi tiếp tục. Tôi biết, sau một ngày như hôm nay, bất kỳ sai lầm nhỏ nào cũng có thể trở thành vấn đề lớn.

Tiếng cửa xe đóng lại đồng loạt. Động cơ rền vang trong màn đêm, từng chiếc xe một lần lượt lăn bánh. Tôi vẫn giữ vị trí ở cuối đoàn, quan sát thật kỹ tất cả các xe phía trước qua kính chắn gió.

Chỉ sau vài trăm mét di chuyển, bộ đàm vang lên một giọng nói khẩn cấp:

“Anh Long! Cốp xe anh đang mở! Lặp lại – cốp xe số 1 vẫn mở!”

Tôi lập tức giật mình. Cốp xe tôi vẫn mở? Điều này là không thể chấp nhận được.

Tôi kiểm tra nhanh qua gương chiếu hậu – đúng vậy, cốp xe của tôi đang mở toang, lắc lư theo từng cú nhún của xe trên mặt đường xóc.

Tôi ngay lập tức hình dung ra viễn cảnh tồi tệ nhất. Nếu tôi có bất kỳ hành lý hay thiết bị nào ở trong đó và nó đã rơi xuống đường, xe phía sau có thể đâm phải. Một sai lầm có thể gây ra tai nạn thảm khốc.

Có thể ai đó đã mở cốp để lấy đồ lúc dừng xe nghỉ, nhưng quên đóng lại. Có thể do địa hình xóc nảy, khóa cốp bị bật ra. Nhưng điều đó không quan trọng ngay lúc này. Quan trọng là nó đã xảy ra – và tôi phải xử lý ngay lập tức.

Tôi kiểm tra nhanh bên trong cốp. Tất cả đồ đạc dường như vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị rơi ra ngoài. Một cơn gió mạnh lùa qua, làm tung một ít bụi mịn trên mặt đường – nếu có thứ gì đó rơi ra, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ tìm lại được.

Tôi nắm chặt tay cầm, đẩy mạnh cốp xuống, nghe tiếng “cạch” chắc nịch. Tôi kéo thử một lần nữa – đã khóa hoàn toàn.

Tôi thở hắt ra một hơi dài. Một bài học khác trong ngày hôm nay – một sai lầm nhỏ có thể tạo ra hậu quả lớn.

Tôi quay lại xe, đóng cửa, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi không thể để sự cố này làm chậm nhịp hành trình.

19h30 – Hành Trình Vẫn Còn Dài

Xe lăn bánh trở lại. Tôi tập trung cao độ, nhưng trong lòng vẫn còn chút căng thẳng từ sự cố vừa rồi. Tôi biết rằng chỉ cần một phút lơ là, mọi thứ có thể thay đổi hoàn toàn.

Màn đêm trên vùng núi Tây Tạng ngày càng đậm đặc. Không còn chút ánh sáng tự nhiên nào ngoài đèn pha của đoàn xe. Tôi biết rằng trước khi có thể nghỉ ngơi, chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi qua.

Bộ đàm vang lên những giọng đáp lại, không còn căng thẳng như trước nữa. Chúng tôi vẫn tiếp tục, không có gì có thể làm chùn bước.

21h00 – Xe Số 5 Hỏng Hai Lốp, Cuộc Chiến Với Bóng Đêm Trên Đỉnh Đèo

Tôi vừa nhấc chai nước lên uống một ngụm thì bộ đàm vang lên một tín hiệu khẩn cấp:

“Xe số 5 gặp sự cố! Cả hai lốp sau nổ! Xe không thể di chuyển!”

Tôi ngay lập tức nhìn về phía trước. Xe số 5 đang chao nhẹ rồi dừng hẳn giữa đường. Màn đêm Tây Tạng quá dày đặc, chỉ có ánh sáng vàng từ đèn xe hắt lên tạo ra những khoảng sáng mờ ảo trên mặt đường sỏi đá. Ở độ cao này, không có ánh đèn đô thị, không có biển báo giao thông, chỉ có những con đường hiểm trở với những đoạn dốc sâu hun hút chờ sẵn.

Tôi biết ngay đây là tình huống nguy hiểm. Một chiếc xe mất kiểm soát trên đèo vào ban đêm có thể trở thành cái bẫy chết người. Tôi không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, mọi hành động lúc này phải chính xác, nhanh chóng, không có chỗ cho sai lầm.

Tôi mở mạnh cửa xe, ngay lập tức với tay lấy hai chiếc đèn khẩn cấp – một chiếc ở cánh cửa sau, một chiếc trong hộc tủ ngay bên cạnh tay lái. Tôi biết chính xác vị trí của chúng, bởi tôi đã chuẩn bị trước cho tình huống này. Tôi kéo thêm một tam giác cảnh báo nguy hiểm, tay phải siết chặt nó như một vũ khí sinh tử. Tôi không chấp nhận rủi ro. 

Tôi lao về cuối đoàn, bật đèn cảnh báo khẩn cấp, ánh sáng đỏ nhấp nháy phản chiếu trên những mặt đá xám lạnh lẽo. Tôi quay lại xe số 5, kiểm tra thiệt hại. Hai lốp sau nổ hoàn toàn. Không có cơ hội sửa chữa – chỉ có thể thay.

xe số 5 bị nổ lốp trong đêm
Tôi cảm nhận rõ từng giây trôi qua như một cuộc chạy đua với số phận. Nếu lốp không vừa, chúng tôi sẽ phải tìm một giải pháp khác.

21h15 – Bước Vào Trận Chiến Với Sự Cố Kỹ Thuật

Tôi không phải là một thợ sửa xe. Tôi không có bằng kỹ thuật viên ô tô. Nhưng tôi là người chịu trách nhiệm ở đây. Tôi không thể đứng nhìn, tôi không thể đợi ai đó đến giúp – tôi phải làm ngay bây giờ.

Tôi nhìn vào cốp xe số 5. Chúng tôi có một lốp dự phòng X5, nhưng chỉ một lốp không thể giúp được gì. Còn một lốp nhỏ hơn của X3.

Tôi quỳ xuống đất, gió lạnh cắt vào mặt, nhưng tôi không để tâm. Tôi rút bộ kích thủy lực, trượt nó vào gầm xe. Mặt đất lạnh cóng, đá sỏi làm bàn tay tôi đau rát, nhưng tôi không dừng lại.

Bộ kích bắt đầu nâng xe từ từ. Tôi cảm nhận rõ từng giây trôi qua như một cuộc chạy đua với số phận. Nếu lốp không vừa, chúng tôi sẽ phải tìm một giải pháp khác. Tôi không có kế hoạch B. Tôi chỉ có một cách duy nhất: làm cho nó thành công.

21h40 – Lắp Lốp Thứ Hai, Mọi Thứ Đang Vận Hành

Lốp X3 vừa! Một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua người tôi.

Tôi lặp lại quá trình – nâng xe, tháo lốp, lắp lốp X5, bắt ốc chéo. Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chỉ biết rằng tay tôi tê cứng, từng ngón như mất cảm giác.

Động cơ rền vang. Bánh xe lăn bánh. Tây Tạng vẫn chưa dừng lại, nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.

22h30 – Tìm Được Quán Ăn Nhỏ Trước Khi Lên Đèo, Bữa Ăn Của Những Chiến Binh

Đồng hồ chỉ 22h30 khi tôi nhìn lên bầu trời đêm Tây Tạng, nơi những ngôi sao sáng rực trong không gian trong vắt. Không có ánh đèn thành phố, không có những âm thanh của đô thị hiện đại – chỉ có bóng tối vô tận, cái lạnh buốt cắt da và những cung đường uốn lượn chờ đợi chúng tôi phía trước.

Sau gần một tiếng xử lý sự cố của xe số 5, tôi biết rằng mọi người trong đoàn đều đã kiệt sức. Chúng tôi cần một bữa ăn – không phải vì cơn đói, mà vì chúng tôi cần tiếp thêm năng lượng, tiếp thêm tinh thần trước khi chinh phục đoạn đường khó nhất trong ngày.

22h40 – Ánh Sáng Duy Nhất Trong Đêm Tối

Tôi nhìn qua kính chắn gió, đôi mắt lướt nhanh qua những biển hiệu hiếm hoi ven đường. Tây Tạng ban đêm không phải là nơi bạn có thể dễ dàng tìm được một quán ăn mở cửa. Chúng tôi đang đi vào vùng xa xôi, nơi mà khi mặt trời lặn, mọi thứ cũng chìm vào giấc ngủ.

Tôi hít một hơi thật sâu. Một cơ hội để tiếp thêm năng lượng, một khoảnh khắc để nghỉ ngơi trước thử thách lớn phía trước.

22h45 – Bữa Ăn Giữa Đêm, Sự Hiếu Khách Trên Nơi Hoang Vắng

Quán ăn nhỏ, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khung cửa gỗ cũ kỹ. Khi chúng tôi bước vào, không gian bên trong ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài. Tôi thấy một người phụ nữ trung niên đứng sau quầy bếp, nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng hỏi:

“Quán còn phục vụ không?”

Bà lắc đầu, nhưng giọng nói không hề lạnh lùng.

“Hôm nay tôi định đóng cửa sớm… nhưng nếu các anh cần ăn, tôi có thể nấu tạm.”

Một sự tử tế giản đơn, nhưng lại là điều quý giá nhất lúc này.

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn bà. Cái gì có sẵn, chúng tôi sẽ ăn.”

Không có ai kén chọn vào lúc này. Chúng tôi không cần một bữa ăn thịnh soạn, chúng tôi chỉ cần một bữa ăn để tiếp tục hành trình.

Bà quay lại bếp, lục tìm những thứ còn lại. Sau vài phút, bát mì cay nghi ngút khói được đặt trước mặt chúng tôi. Cùng với đó là một ít bánh bao, thịt hầm và rau luộc – một bữa ăn đơn giản nhưng lại trở thành bữa ăn đáng nhớ nhất trong ngày hôm nay.

Tôi nhấc đũa, cầm bát mì nóng hổi trên tay. Khói bốc lên, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay lạnh cóng. Tôi húp một ngụm nước dùng, cay, nóng, mạnh mẽ như chính hành trình này.

Xung quanh tôi, mọi người đều ăn một cách lặng lẽ, không phải vì không có chuyện để nói, mà vì tất cả đều đang tận hưởng khoảnh khắc này – một khoảnh khắc mà chúng tôi biết rằng sẽ còn nhớ mãi.

23h30 – Chinh Phục 72 Khúc Cua, Bước Vào Con Đường Xấu Nhất Hành Trình

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi quán ăn nhỏ, ánh đèn vàng vọt phía sau dần bị nuốt chửng bởi màn đêm Tây Tạng. Không còn sự ấm áp của quán ăn, không còn tiếng nói chuyện rôm rả – chỉ còn lại tiếng động cơ gầm nhẹ và con đường đèo ngoằn ngoèo phía trước. Tôi hít một hơi thật sâu, tay siết chặt vô lăng hơn bao giờ hết. Chúng tôi đang tiến vào thử thách lớn nhất của ngày hôm nay – đèo 72 khúc cua.

Không phải ai cũng dám lái xe qua đây vào ban đêm. Những khúc cua liên tiếp, những đoạn đường hẹp chỉ vừa đủ một chiếc xe, và những vực sâu hun hút ngay bên lề đường. Nhưng chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Muốn tiếp tục hành trình, chúng tôi phải đi qua đây.

23h45 – Những Khúc Cua Nguy Hiểm, Tâm Trạng Căng Như Dây Đàn

Tôi vào cua đầu tiên. Bánh xe trượt nhẹ trên lớp sỏi mỏng, cảm giác mặt đường không hoàn toàn chắc chắn. Tôi nhanh chóng điều chỉnh tay lái, kiểm soát lại hướng đi.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy ánh đèn từ những chiếc xe phía sau nhấp nháy theo từng khúc cua, tạo thành một dải ánh sáng dài uốn lượn trên sườn núi. Một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở, nhưng cũng đầy căng thẳng.

Cua tiếp theo, gắt hơn, dốc hơn. Tôi giảm tốc, vào cua thật chậm. Xe nghiêng nhẹ theo góc cua, tôi cảm nhận rõ độ dốc của con đường qua từng cú nhấn chân ga, từng phản hồi từ mặt đường.

Xe số 5 – chiếc xe vừa được thay lốp dự phòng – chậm rãi bám theo sau. Tôi quan sát qua gương chiếu hậu, đảm bảo rằng nó không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó vẫn đang vận hành tốt. Nhưng tôi biết, đây chỉ mới là khởi đầu của cung đường thử thách này.

00h15 – Con Đường Xấu Nhất Xuất Hiện, Không Còn Đường Lui

Tôi siết chặt vô lăng, mắt tập trung cao độ. Tôi đã mong đợi điều này. Tôi biết rằng 72 khúc cua không phải chỉ có thử thách về độ dốc hay đường cua hẹp, mà còn là những đoạn đường gần như không thể gọi là “đường”.

Bánh xe lăn qua lớp đá vụn, xe rung nhẹ. Tôi cảm nhận rõ từng viên sỏi đang bị nghiền dưới lốp. Tôi biết rằng chỉ một sai lầm, một cú đâm vào ổ gà quá sâu, và xe có thể bị hỏng ngay tại đây.

00h30 – Một Khoảnh Khắc Mà Tôi Sẽ Không Bao Giờ Quên

Giữa đoạn cua thứ 58, tôi chợt thấy một khoảng trống rộng mở trước mặt. Tôi giảm tốc độ, nhìn qua cửa sổ xe.

Dưới chân núi, cả một vùng thung lũng trải dài dưới ánh trăng, như một bức tranh thiên nhiên mà không ngôn từ nào có thể diễn tả.

Tôi không thể dừng lại, nhưng tôi cảm nhận được toàn bộ vẻ đẹp đó – vừa hùng vĩ, vừa đáng sợ, vừa cuốn hút.

00h45 – Tiếp Tục Đi, Không Còn Gì Có Thể Cản Bước

Tôi nhìn đồng hồ. Chúng tôi đã đi được gần 80% chặng đường của con đèo. Tôi hít một hơi thật sâu, biết rằng chúng tôi sắp vượt qua thử thách này.

Bộ đàm vang lên những tiếng đáp lại đầy mạnh mẽ. Không ai muốn bỏ cuộc ngay lúc này.

Đèn xe vẫn sáng rực, chiếu rọi từng khúc cua cuối cùng. Tôi có thể cảm nhận được sự hưng phấn trong lòng mỗi người trong đoàn. Chúng tôi đã gần như chinh phục được 72 khúc cua.

Chúng tôi đã không bỏ cuộc. Chúng tôi đã chứng minh rằng chúng tôi có thể làm được.

Động cơ rền vang. Những bánh xe tiếp tục lăn. Tây Tạng đã thử thách chúng tôi, nhưng chúng tôi đã chiến thắng.

những bài học từ vùng đất thiêng
Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đã vượt qua ngày dài nhất trong hành trình. Giấc ngủ đang chờ đợi và ngày mai, một hành trình mới lại bắt đầu.

01h30 – Tìm Được Khách Sạn Ở Baxoi, Ở Lại Qua Đêm – 20km Đường Xấu Dài Như Một Thế Kỷ

Bộ đàm vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, giọng của hướng dẫn viên đầy sự mong chờ lẫn nhẹ nhõm:

“Tôi đã liên lạc với công ty du lịch địa phương. Chúng ta có một khách sạn ở Baxoi! Còn 20km nữa!”

Tôi buông lỏng tay trên vô lăng một chút, thả lỏng vai và nhắm mắt trong một giây. Cuối cùng cũng có một nơi để dừng lại. Cuối cùng cũng có một mái nhà, dù chỉ là một khách sạn nhỏ.

Nhưng tôi biết rõ – 20km trong điều kiện bình thường có thể chỉ mất 15-20 phút, nhưng 20km trên con đường xấu giữa Tây Tạng trong đêm đen… có thể kéo dài như một thế kỷ.

01h35 – 20km Còn Lại Dài Như Vô Tận

Tôi nhấn ga, tăng tốc nhẹ nhưng không dám chạy nhanh.

Bánh xe lăn qua những ổ gà, từng cú xóc khiến cả xe rung lên. Mặt đường không hề êm ái như chúng tôi mong đợi. Những đoạn đá lổn nhổn, những vết rạn sâu trên đường, những khúc cua gắt khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Tôi nhìn đồng hồ. Chúng tôi đã đi được 5km, nhưng cảm giác như đã trôi qua cả tiếng đồng hồ. Mọi người đang kiệt sức, nhưng không ai dám lơ là.

Chúng tôi đã trải qua quá nhiều thử thách để bị chặn lại ngay lúc này.

01h50 – Sự Mệt Mỏi Căng Thẳng Lên Đỉnh Điểm

Bộ đàm vang lên giọng nói đầy sự cáu kỉnh lẫn mệt mỏi từ một tài xế:

“Tại sao mãi chưa tới vậy? 20km gì mà dài thế này?”

Tôi cười nhẹ. Tôi cũng có cảm giác đó.

20km trên mặt đường gồ ghề Tây Tạng không giống bất kỳ nơi nào khác. Nó dài, nó xóc, nó khiến mỗi cú nhấn ga đều trở thành một quyết định phải tính toán cẩn thận.

“Còn 10km nữa.”

Những con số giảm dần, nhưng tốc độ chậm chạp làm nó có cảm giác như mỗi kilomet đều là một cuộc chiến.

02h10 – Nhìn Thấy Khách Sạn, Vỡ Òa Cảm Xúc

Tôi nheo mắt nhìn về phía xa, và rồi, ánh sáng đầu tiên xuất hiện giữa bóng tối. Lời tôi vừa dứt, những giọng nói vang lên trong bộ đàm, một sự nhẹ nhõm tràn qua mọi người:

“Tuyệt vời! Cuối cùng cũng đến nơi!”

“Tôi không quan tâm nó tốt hay xấu, chỉ cần có chỗ ngủ!”

Tôi nhìn thấy biển hiệu nhỏ của khách sạn, ánh đèn le lói như một ngọn hải đăng giữa màn đêm rộng lớn.

Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đã vượt qua ngày dài nhất trong hành trình.

02h15 – Tắt Máy Xe, Cuối Cùng Cũng Được Nghỉ Ngơi

Tôi kéo xe vào bãi đỗ, tắt máy. Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy không gian xung quanh. Tôi thả lỏng tay, dựa đầu vào ghế trong vài giây, cảm nhận sự mệt mỏi nặng trĩu trên vai.

Những chiếc xe khác lần lượt đỗ lại, từng người bước xuống với những đôi chân nặng trĩu nhưng đôi mắt đầy sự hài lòng. Chúng tôi không còn sức để ăn mừng, không còn sức để nói quá nhiều. Tất cả những gì chúng tôi cần bây giờ là một giấc ngủ.

Tôi nhìn đồng hồ. 02h20.

Một vài người cười nhẹ, vỗ vai nhau, một sự thấu hiểu không cần lời nói.

Tôi bước xuống xe, đứng trước cửa khách sạn, hít một hơi sâu. Không khí Tây Tạng về đêm lạnh nhưng thanh khiết. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh sáng của dãy Ngân Hà trải dài, lấp lánh như hàng triệu viên ngọc quý.

Mọi thứ hôm nay có thể đã không diễn ra theo kế hoạch. Nhưng chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đã đến đây.

Đọc thêm hành trình Tây Tạng: Đi tìm ý nghĩa lần 2 tại đây

Ngày Hôm Nay Là Một Thử Thách Cực Độ – Nhưng Tôi Đã Vượt Qua.

Khi tôi nhìn lại hành trình này, tôi không thấy những khó khăn, tôi chỉ thấy những gì chúng tôi đã chinh phục.

Tây Tạng không bao giờ dễ dàng, nhưng nó là nơi hoàn hảo để tôi kiểm tra chính mình.

Tây Tạng không dành cho những người yếu tim, nhưng nếu bạn dám đi, nó sẽ thay đổi bạn mãi mãi.

Tây Tạng không phải là nơi để bạn tìm kiếm sự thoải mái – nó là nơi để bạn tìm thấy con người thật của mình.

Tôi đã mất mát, tôi đã kiệt sức, tôi đã phải đối mặt với những tình huống không thể đoán trước. Nhưng tôi cũng đã chiến thắng bản thân, đã làm được những điều mà ngày hôm qua tôi không nghĩ rằng mình có thể làm.

Tôi bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu trong cái lạnh Tây Tạng. Không khí nơi này khác biệt – nó không chỉ tràn ngập sự hùng vĩ, mà còn có cả sự thử thách.

Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, mỉm cười. Tây Tạng đã lấy đi của tôi hai chiếc flycam, nhưng nó đã trả lại cho tôi những bài học không thể mua được ở bất cứ đâu.

Tôi quay người, bước vào khách sạn. Ngày mai, hành trình vẫn tiếp tục. Và tôi, một lần nữa, sẽ sẵn sàng.

Tây Tạng đã thử thách tôi. Nhưng tôi đã không lùi bước.

Hành trình này không dành cho tất cả mọi người. Nhưng nó là dành cho tôi.

Và nếu bạn đọc đến đây, tôi chỉ có một điều muốn hỏi: Bạn đã sẵn sàng để thách thức chính mình chưa?

Hành trình chưa bao giờ dừng lại. Tôi cũng vậy.

Hẹn gặp lại!

Nếu bạn đang kinh doanh, hãy đăng ký khóa học MAP – Lập Bản Đồ Chiến Lược Kinh Doanh để có thể vượt qua mọi khó khăn và tăng tốc công việc kinh doanh của mình!

Nội dung bài viết

Tìm hiểu thêm kiến thức

cách quản lý tài chính

Cách Quản Lý Tài Chính Thông Minh Khi Vay Nợ Và Trả Nợ

Quản lý tài chính là một trong những kỹ năng quan trọng nhất mà bất kỳ ai cũng cần nắm vững, đặc biệt là khi liên quan đến vay nợ và trả nợ. Nhiều người lao vào kinh doanh mà không có chiến lược tài chính rõ ràng, dẫn đến vòng xoáy nợ nần, mất khả năng kiểm soát và thậm chí đánh mất động lực kiếm tiền.

Xem chi tiết ⟶
kinh doanh quán ăn google maps

Chiến Lược Kinh Doanh Quán Ăn Đột Phá Nhờ Biết Cách Sử Dụng Google Maps

Bạn có biết, Google Maps không chỉ là một công cụ tìm đường mà còn là vũ khí lợi hại giúp quán ăn của bạn thu hút hàng nghìn khách hàng mới mỗi tháng? Trong thời đại số, việc kinh doanh quán ăn không còn chỉ dựa vào chất lượng món ăn hay vị trí đẹp mà còn phụ thuộc vào cách bạn hiển thị trên các nền tảng trực tuyến, đặc biệt là Google Maps. Nếu khách hàng không tìm thấy quán ăn của bạn trên Google, rất có thể họ sẽ chọn một quán khác.

Xem chi tiết ⟶